Thậm chí chúng giống như những tiễn ảnh từ một đoạn thời gian nào đó trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng.
Chẳng qua là hắn tình cờ nhìn thấy được một hai phần mà thôi.
Đi tới trước cung điện kia, tấm biển hiệu mờ mịt không nhìn rõ chữ viết, Vương Dực chỉ có thể gọi nó là Nguyệt cung. Hắn men theo cửa điện bay vào trong, phong cách cảnh tượng bên trong hoàn toàn không cùng loại với Băng Ngục giới.
Có thể nói là cực tận xa hoa, ngay cả những viên gạch ngọc lát nền cũng là một loại tinh thể năng lượng cao cấp hơn cực phẩm linh thạch rất nhiều. Hắn tuy không nhận ra được, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm của chúng.




